Mình vốn không phải một dạng xuất chúng hay giỏi giang gì. Với tính cách hơi ương bướng và chỉ thích làm những việc mình thích, nên nhận khá nhiều thất bại trong cả học tập lẫn công việc ^^
Hôm trước, tình cờ đọc một bài review của người bạn học cùng đại học về cuốn” Tôi nói gì khi nói về chạy bộ” của tác giả Haruki Murakami nên đã thử tải về đọc trong lúc rảnh rỗi như thế này ^^
Và không ngờ nó khá hay và nhiều ý tưởng hơn mình nghĩ.
Tác giả tự nhận mình không phải người tài năng xuất chúng gì, mà như hầu hết mọi người không phải là một người có tài năng trong việc viết văn. Mà cũng hiếm có những người có tài năng xuất chúng để lúc nào cũng dồi dào ý tưởng và lúc nào cũng có thể viết ra được những tác phẩm xuất chúng.
Mình đang ấn tượng với một đoạn trong những phần đầu của cuốn sách:
“Nếu tôi được hỏi phẩm chất quan trọng nhất kế tiếp với một tiểu thuyết gia là gì, điều đó cũng dễ nữa: tập trung_khả năng tập trung tất cả tài năng có hạn của ta vào bất cứ gì quan trong tại thời điểm đó, nếu có thể tập trung một cách hiệu quả, ta sẽ có thể bù lại cho tài năng thất thường hay thậm chí sự thiếu vắng tài năng.”
“Sau sự tập trung, thứ quan trọng kế tiếp đối với tiểu thuyết gia là, thật hiển nhiên, sự bền bỉ…
May mắn là, hai kỷ luật này ta có thể có được và mài giũa qua rèn luyện….”
Chắc tại nó khá giống với những gì mình đã trải qua, nên thấy nó đúng và ấn tượng.
Hầu như mình cũng không có tài năng xuất chúng gì, nên để giỏi hơn trong lĩnh vực mà mình đang theo đuổi, thì chẳng còn cách là phải tập trung và bền bỉ^^. Dù nhiều lúc thấy mình cũng thất bại tràn trề, nhưng chỉ do chưa cố gắng đủ mà thôi ^^
Tác giả Haruki Murakami nổi tiếng thế mà còn nghĩ vậy cơ mà ^^ Nên thấy đồng điệu ghê gớm.
Mình cũng từng đọc nhiều bài viết nói về sự tập trung.
Tập trung vào hiện tại, chuyên tâm vào một việc ở tại một thời điểm.
Viết đến đây lại nhớ đến bài dịch này ngày trước
ĐỌC BÁO NHẬT_ 心を整える_ BÌNH TĨNH TẬN HƯỞNG GIÂY PHÚT HIỆN TẠI
Sau khi đọc xong bản tiếng Việt, mình lại cùng một số bạn trong nhóm mua bản tiếng Nhật về và có thử đọc.
À, bạn nào muốn góp chung quỹ mua sách tiếng Nhật thì có thể tham khảo ở LINK NÀY nhé ^^
Do tác giả là người chuyên viết tiểu thuyết, nên câu từ và ngôn ngữ so sánh khá phong phú ^^
Chúng mình cùng thử đọc một số đoạn cùng mình xem thế nào nhé!
( Mình sẽ trích dẫn song song bản dịch tiếng Việt và tiếng Nhật _ mặc dù hình như bản này được dịch ra nguyên gốc từ tiếng anh ^^)
今日は2005年の8月5日、金曜日。
ハワイのカウアイ島。ノースショア。あきれるくらいさっぱりと晴れわたっている。雲ひとつない。今のところ雲という概念の暗示すらない。7月の末にこちらにやってきた。いつものようにここでコンドミニアムを借り、朝の涼しいうちに机に向かって仕事をする。
たとえば今はこの文章を書いている。走ることについての、自由な文章。夏だからもちろん暑い。ハワイはよく常夏の島と言われるが、いちおう北半球に位置しているから、四季はひととおり揃っている。夏は冬よりは(比較的)暑い。
しかしマサチューセッツ州ケンブリッジの、煉瓦とコンクリートに囲まれた、拷問(ごうもん)にも似た蒸し暑さに比べれば、ここの心地よさは天国並みだ。エアコンもまったく必要ない。窓を開けておけばさわやかな風が勝手に入ってくる。ケンブリッジの人々は、僕が8月をハワイで過ごすと言うと「夏なのに、わざわざそんな暑いところに行くなんて、どうかしているんじゃないか」と一様に驚く。しかし彼らは知らないのだ。北東の方角から間断なく吹きわたる貿易風が、ハワイの夏をどれほど涼しくしてくれるかということを。
走ることは僕にとっては有益なエクササイズであると同時に、有効なメタファーでもあった。僕は日々走りながら、あるいはレースを積み重ねながら、達成規準のバーを少しずつ高く上げ、それをクリアすることによって、自分を高めていった。少なくとも高めようと志し、そのために日々努めていた。僕はもちろんたいしたランナーではない。走り手としてはきわめて平凡な──むしろ凡庸というべきだろう──レベルだ。しかしそれはまったく重要な問題ではない。昨日の自分をわずかにでも乗り越えていくこと、それがより重要なのだ。長距離走において勝つべき相手がいるとすれば、それは過去の自分自身なのだから。
Với tôi, chạy bộ là rèn luyện đồng thời là một ẩn dụ. Chạy ngày này qua ngày khác, tích góp các cuộc đua, từng chút một tôi nâng cao chuẩn, và bằng cách vượt qua từng mức độ mà tôi nâng mình lên. Ít nhất thì đó là lý do tôi dốc hết sức mình ngày này qua ngày khác: để nâng cao tầm mức của riêng mình. Tôi không phải là một người chạy giỏi, hoàn toàn không. Tôi ở một mức bình thường – hay có lẽ giống như tầm thường hơn. Nhưng vấn đề không phải ở đấy. Vấn đề là ở chỗ tôi có hoàn thiện hơn ngày hôm qua hay không. Trong chạy cự ly dài thì đối thủ duy nhất ta phải đánh bại là chính ta, chính cái cung cách cũ của ta.
…
考えてみれば、他人といくらかなりとも異なっているからこそ、人は自分というものを立ち上げ、自立したものとして保っていくことができるのだ。僕の場合で言うなら、小説を書き続けることができる。ひとつの風景の中に他人と違った様相を見てとり、他人と違うことを感じ、他人と違う言葉を選ぶことができるからこそ、固有の物語を書き続けることができるわけだ。そして決して少なくない数の人々がそれを手に取って読んでくれるという希有な状況も生まれる。僕が僕であって、誰か別の人間でないことは、僕にとってのひとつの重要な資産なのだ。心の受ける生傷は、そのような人間の自立性が世界に向かって支払わなくてはならない当然の代価である。
Cứ nghĩ mà xem, chính bởi con người ta khác với mọi người mà họ có thể tạo ra cái tôi độc lập riêng của mình. Lấy tôi làm ví dụ. Chính nhờ cái khả năng phát hiện ra một số khía cạnh của một cảnh quan mà người khác không thể, cảm thấy khác với người khác và chọn lựa từ ngữ khác với từ ngữ của họ mà tôi có thể viết những câu chuyện chỉ của tôi mà thôi. Chính vì vậy mà ta có một tình trạng khác thường là rất nhiều người đọc cái tôi đã viết. Vậy nên cái thực tế tôi là tôi chứ không phải ai khác là một trong những vốn quý lớn nhất của tôi. Tổn thương về mặt cảm xúc là cái giá một người phải trả để được độc lập.
Bản dịch khá hay, và từ ngữ bay bổng phải không cả nhà ^^
(tobe continue ) …..
1 thought on “REVIEW SÁCH TIẾNG NHẬT: TÔI NÓI GÌ KHI NÓI VỀ CHẠY BỘ”