地方移住をしたら、子どもが5人欲しくなった3つの理由
3 LÝ DO KHIẾN TÔI MUỐN CÓ TỚI 5 NGƯỜI CON, SAU KHI CHUYỂN VỀ VÙNG NÔNG THÔN
Link bài báo gốc:
https://forbesjapan.com/articles/detail/35622?fbclid=IwAR3qb3XpUraVjKnuW5baZeH8vToXFz4Dy0wa1BCE_tzcEQzb3R1zfZ50Rfs
東京・神楽坂から、長野・富士見町に移住をしてから5年が経つ。地方移住で暮らしはどう変わったかとよく聞かれるが、私自身が一番変化を感じていることは、子どもは1人でもいいかなと思っていた私が、5人くらいいてもいいかもと思うようになったことだ。
Đã 5 năm kể từ khi tôi chuyển từ Kagurazaka Tokyo về Fujimi ở Nagano. Câu hỏi mà tôi thường hay nhận được đó là cuộc sống ở nông thôn thay đổi như thế nào? Thế nhưng điều mà bản tự bản thân tôi cảm thấy thay đổi nhất chính là tôi từ một người cho rằng chỉ cần có 1 đứa con thôi là đủ, trở thành người nghĩ rằng có khoảng 5 người con có lẽ cũng tốt.
どうしてそう思うようになったのか。1つめは、移住をしてから子育てというものがすごく楽になったことだ。都心にいたころは、週末になると、まるで夜ごはんのメニューを考えるかのように、明日は何をして遊ぼうか、公園に行こうか、それともあそこへ行ってみようかと、子どもの遊びを用意していた。そして外出をすれば、誰かに迷惑をかけることのないように気を遣っていた。
Tại sao tôi lại thay đổi suy nghĩ như vậy? Thứ nhất, sau khi chuyển chỗ ở, việc nuôi dậy con của tôi đã trở nên vô cùng nhàn nhã. Lúc còn ở thành phố, mỗi cuối tuần, tôi sẽ chuẩn bị sẵn xem ngày mai sẽ chơi gì, hay là đi công viên, hoặc là thử đi chỗ nọ chỗ kia, giống như thể nghĩ về thực đơn bữa tối vậy. Và nếu như có định ra ngoài thì lại tính toán làm sao để không làm ảnh hưởng tới người khác.
移住をしてからは、それが一切なくなった。外で花を摘んだり、石を拾ったりするだけでも楽しそうにしているし、料理や野良しごとの手伝いがそのまま子どもの遊びになった。子どもに気を遣うことなく、大人はやるべきことをやって、子どもが自然とそこに一緒にいる。
Sau khi chuyển chỗ ở thì những việc ấy hoàn toàn biến mất. Bởi chỉ cần ra ngoài hái hoa, nhặt đá thôi cũng có vẻ khá thú vị rồi, hay chỉ cần giúp mẹ nấu ăn, làm việc nhà cũng trở thành việc vui chơi của con. Không cần phải để ý tới trẻ con, người lớn làm những việc mình cần phải làm, thì tự nhiên trẻ con cũng sẽ ở đó cùng mình
2つめは、周囲の世帯あたりの子どもの数が、1、2人ではなく、2、3人、感覚値としてはもっと多くて、3人以上であることだ。子育てをする友人たちで集まると、部屋は子どもたちで溢れ、これで一体どこが少子化なのかと思う。自分の感覚値としての“平均的な数字”が大きく変化したことは、案外大きい。
Lý do thứ hai đó là số trẻ con trong mỗi hộ gia đình quanh tôi không phải là 1 hay 2, mà có khá nhiều hộ gia đình có hai đến ba người con, thậm chí là hơn ba. Khi những người bạn tụ tập thì căn phòng chỉ toàn trẻ con, tôi tự hỏi liệu tỷ lệ sinh giảm là ở đâu đây? Tôi thực sự bất ngờ về cảm giác “Con số bình quân” của bân thân biến đổi rất lớn
3つめは、たくさん稼がなくてもなんとかなると思うようになったことだ。子ども一人を育てるのにかかるお金はいくらと聞くと、つい人数を掛け算してしまうが、住まいも暮らしも自分でつくるリテラシーを身につけ、たくさんのお裾分けをいただき、つくれないものはつくることのできる友人がたくさんいるいま、たくさん稼がなくても怖くないのである。
Nguyên nhân thứ ba đó là tôi đã thay đổi suy nghĩ rằng dù không kiếm được nhiều thì cũng không sao. Khi hỏi về số tiền cần phải bỏ ra để nuôi một đứa trẻ thì không chần chừ gì bạn sẽ nhân số người lên. Thế nhưng hiện giờ tôi có khá nhiều những người bạn có thể làm những đồ mà mình không thể làm, rôi nhận được rất nhiều sự chia sẻ, cũng như học được cách tạo ra ngôi nhà và cuộc sống của riêng mình, thế nên dù không kiếm được nhiều thì cũng không có gì đáng sợ.
もう1つ、夫が遅くても19時くらいには帰宅してくれることも大きな理由かもしれない。地方では企業勤めの人がそもそも少ないし、終電で帰宅するなんてことはまずないだろうと思う。夜は家に帰って、家族みんなでごはんを食べる。子どもたちの寝かしつけを一人で終えてから夫が帰宅するなんて皆無なのだ。さらには、地方ではじいじ、ばあばがすぐ近くにいることが多く、子育てのサポート体制が整っている。
Thêm vào đó, chồng tôi dù có muộn đi chăng nữa thì cũng về nhà vào khoảng 19h tối có thể là lý do lớn nhất. Tôi nghĩ có lẽ vốn dĩ số người đi làm công ty ở nông thôn đã ít, rồi không bao giờ có chuyện mọi người trở về nhà trên chuyến tàu điện cuối cùng. Tối trở về nhà, cả gia đình sẽ cùng ăn nhau tối. Tất cả đều không bao giờ có chuyện vợ một mình cho con ngủ xong thì chồng mới về nhà. Hơn nữa, ở nông thôn, thì ông bà hay ở rất gần, nên có thể hỗ trợ nuôi dậy trẻ.
地方でアラフィフという年齢を迎え第三子を出産したいま、振り返ってみると、子どもにとって都心という環境が窮屈だったのではなく、私が窮屈だったのかもしれない。そして、少子化対策として補助金や児童手当などが議論されるけれども、まちにどんな子育て施策があるかということよりも(もちろん充実しているほうが嬉しいけれど)、自分の肩の力が抜けることのほうが大事なのではないかと思う。
Bây giờ thử nhìn lại, với độ tuổi trên dưới 50, và đã sinh 3 đứa con, thì không phải môi trường thành phố đối với trẻ ngột ngạt nữa, mà có lẽ chính tôi ngột ngạt. Mặc dù đối sách cho tình trạng giảm tỷ lệ sinh được đưa ra bàn luận như trợ cấp nuôi con nhỏ, hay số tiền hỗ trợ đi chăng nữa thì tôi nghĩ phải chăng thay vì có chính sách nuôi dậy con như thế nào đi chăng nữa, ( đương nhiên thì nếu có chính sách hoàn thiện thì vân vui rồi), nhưng quan trọng hơn cả vẫn là có thể giảm bớt gánh nặng cho bản thân