Nếu như bạn nào ở trong Nhóm học tiếng nhật cùng Mao sẽ biết tháng này mình bắt đầu thực hành “CẢM ƠN”
Trước hết nói về lý do, cũng như cơ duyên khiến mình bắt đầu thực hiện việc này.
Mình vốn là một đứa ôm đồm khá nhiều việc, nhưng lại thường hay không cẩn thận, lúc nào cũng cảm thấy mình phải chạy theo vô số việc, mệt mà lại không thực sự hiệu quả cho lắm.
Mình cũng đã từng biết khá nhiều các phương pháp giúp làm việc hiệu quả hơn, như phương pháp chia nhỏ task thành từng đơn vị 15 phút , Tracker thói quen để tạo cảm hứng học tập, hoặc chỉ đơn giản là lên kế hoạch hàng ngày … Nhờ vào áp dụng những điều này, mình đã thực hiện được rất nhiều việc lớn nhỏ khác nhau.
Thế nhưng mình vẫn cảm thấy có gì đó chưa đủ! Mình vẫn chưa cảm thấy thực sự hạnh phúc khi làm những việc này. Bức tranh xương rồng Mood tracker của mình cũng được định nghĩa với các gam màu thể hiện một ngày “Vui”, hay “Hạnh phúc” “Bình thường” hoặc “Buồn” . Chỉ có điều định nghĩa cho những gam mầu ấy khá mơ hồ, không thực sự rõ ràng. Nó khiến mình luôn muốn tìm hiểu về những lý do ẩn chứa đằng sau mọi công việc mình đang làm.
Trong đời sống hàng ngày, mình luôn luôn bận rộn, thỉnh thoảng có đợt mình bị đau đầu vì “Rối loạn tuần hoàn máu lên não”_ Đó là thời gian đỉnh điểm mình bắt đầu tạo blog này và cố gắng viết và đăng Facebook mỗi ngày. Đây cũng là lý do khiến mình luôn luôn mong muốn tìm kiếm một thứ gì đó có thể giải tỏa được mọi rắc rối kể trên.
Và đây là những điều mình cảm nhận được khi thực hiện “CẢM ƠN”. Dù cũng chỉ mới 4 ngày trôi qua, nhưng mình muốn lưu lại những suy nghĩ này để có thể so sánh với đối chiếu nó sau này.
1/ MÌNH THẤY MINH MẪN HƠN
Trong hai ngày đầu tiên thực hành CẢM ƠN, mỗi ngày mình cần phải viết 10 điều mà mình cảm thấy hạnh phúc và cảm ơn chúng, đọc chúng lên và cảm nhận nó, đọc câu thần chú “CẢM ƠN, CẢM ƠN, CẢM ƠN”. Ngay từ lúc đầu mình đã được nhắc nhỏ là cứ thực hiện và không cần phải quan tâm nhiều đến lý do. Nên dù cũng cảm thấy hơi kỳ kỳ, nhưng một khi đã bắt đầu cuộc chơi thì cũng nên thử lẩm bẩm như người tụng kinh vậy xem nó thía nào ^^
Sau vài ngày thì mình thấy hình như sắp hết những điều để cảm ơn mất rồi @.@. Nên vừa ngồi, vừa nghĩ, nhìn ra xung quanh, cảm nhận và cố gắng tìm ra thật nhiều thứ để viết.
Thế là vô tình quá trình ấy khiên mình cảm thấy thật thư thả 😀
Mỗi lần nhìn thấy bàn tay, nhìn thấy cái điện thoại, nhìn thấy cuốn sổ, hay bất kể thứ gì mình cũng lại nhớ ra rằng là hình như mình đã từng cảm ơn chúng! Mình thấy làm gì cũng chủ động hơn! Không vội vã như trước nữa!
Không còn cảm thấy mình cần phải làm được việc nọ việc kia, gấp gáp đuổi theo một cái gì đó khá mơ hồ trong suy nghĩ nữa. Mặc dù mình vẫn làm được từng ấy việc, thậm chí còn hiệu quả hơn.
2/ MÌNH VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC HƠN
Điều này thì mình cảm thấy rõ ràng nhất này. Thực ra mình cần nhiều thời gian để biến việc này trở thành thói quen. Nhưng nhờ vào cảm ơn, nên mình thấy mình để ý hơn tới hiện tại, tới việc mình đang làm.
Mình vốn vẫn là đứa khá vui tính, cởi mở, quảng giao nên về cơ bản thì trong mọi cuộc vui mình đều có thể hòa vào nó một cách đơn giản nếu muốn ^^ Nhưng vài năm trở lại đây, gia đình khiến mình không còn nhiều thời gian đi tụ tập bạn bè, trong cty cũng không thực sự có nhiều mối quan hệ thân thiết, nên mình đã cảm thấy hơi thất vọng một chút, không thực sự hòa nhập vào môi trường này.
Nhưng mấy ngày nay, mình đã cảm thấy vui vẻ hơn, bắt chuyện với mọi người nhiều hơn. Sáng ra có thể đến và bông đùa vô thưởng vô phạt nhiều hơn. Vừa tự thưởng với thời gian ngồi trầm ngâm suy tư và làm việc, vừa có thể gia nhập vào những buổi nói chuyện xôm xả cùng mọi người, lắng nghe những câu chuyện xung quanh hơn trước kia.
Mình cũng dễ dàng chọn màu để tô vào chậu xương rồng hơn trước ^^
3/ THỜI GIAN TRÔI ĐI YÊN BÌNH HƠN
Chắc bạn đã nghe cụm từ “Sống cho hiện tại” rồi nhỉ?
Mình cũng đã từng nghe, và đọc nhiều về nó, biết được ưu điểm và lợi ích từ nó, thực hiện nó. Nhưng thực sự thì nó mới ở mức độ khá mơ hồ, không thực sự khiến mình 納得cho lắm. Mình vẫn hay bị đuổi vì những suy nghĩ vu vơ không đầu không cuối!
Sau mấy hôm, thì giờ mình vẫn thỉnh thoảng bị như vậy, nhưng chủ động cắt đứt những suy nghĩ ấy, tập trung vào thời điểm hiện tại đang làm gì, đang nghĩ gì.
Cái cảm giác cầm chiếc cốc uống nước, nhìn ra ngoài cửa sổ nó yên bình hơn rất nhiều so với trước kia. Dù trước kia mình cũng vẫn thường làm như vậy, nhưng thực sự là nhờ vào việc cảm ơn miếng nước đang uống này, cảm ơn khướu giác đã giúp mình cảm nhận được hương vị ngon của nước, nên thời gian trôi đi chậm hơn, yên bình hơn nhiều.
Tại thời điểm này, mình đang viết, cảm thấy thật nhẹ nhõm! Vì hôm nay đã viết được một bài thiệt là dài để update blog này cùng một chuyên mục mới “CHUYỆN CỦA MÌNH”
Chúc các bạn một ngày thật vui vẻ. Mình sẽ thêm một nội dung trên blog này, nơi mình có thể nói và viết những điều mà mình đang làm, đang trải nghiệm để giúp cuộc sống thú vị hơn, trưởng thành hơn.
Cảm ơn các bạn đã đọc đến tận cuối bài viết ^^
Chú thích:
1/ Mình thực hiện cảm ơn theo cuốn sách : THE MAGIC của cô Rhonda Byrne
và được truyền cảm hứng từ chị Quỳnh Hương trong chuỗi seri NHỮNG ĐIỀU KỲ DIỆU trên youtube
1 thought on ““CẢM ƠN” ĐỂ LÀM GÌ ?”